Nghị luận xã hội về trò chơi điện tử
Đề bài:
Trò chơi điện tử là thú tiêu khiển rất hấp dẫn. Nhiều bạn mải chơi mà xao nhãng học tập và còn phạm những sai lầm khác. Hãy nêu ý kiến của em về hiện tượng đó.
Bài làm:
Đối với lứa tuổi học sinh, trò chơi điện tử là thú tiêu khiển rất hấp dẫn. Tuy vậy, nếu sa đà vào nó thì việc học hành sẽ bị xao nhãng và kèm theo là những sai lầm đáng tiếc.
Thay cho những lời bàn, tôi xin kể cho các bạn nghe một câu chuyện mà nhân vật chính là bạn thân của tôi, người vừa là “tín đồ”, vừa là nạn nhân của trò chơi điện tử.
Nhà của Bình gần nhà tôi. Bố Bình là kĩ sư xây dựng, thường xuyên công tác xa nhà. Mẹ Bình là giáo viên Tiểu học nên suốt ngày ở trường. Vì thế mà hai chị em Bình hầu như được “tự do” về mặt thời gian.
Cách đây gần một năm, nhắc đến “Bình 8A” thì ai cũng biết vì Bình học cũng giỏi mà thể thao, văn nghệ cũng “một cây”. Tôi hãnh diện được kết bạn với Bình và bố mẹ tôi thường lấy Bình làm gương để động viên tôi học tập. Sau đó một thời gian, mọi sự đã hoàn toàn khác và sự khác biệt đáng lo ngại ấy bắt đầu từ trò chơi điện tử.
Cuối học kì I năm lớp 8, nhóm bạn thân của chúng tôi dự tiệc mừng sinh nhật của Quốc Hưng tổ chức tại nhà bạn ấy và được Hưng chiêu đãi một buổi chơi điện tử thoải mái. Với đám con trai hiếu động thì trò chơi này quả là thú vị và hấp dẫn vô cùng! Hết trò đá bóng đến trò đua xe. Chán trò đua xe chuyển sang trò thi tấn công vào thành rồi trò chiến tranh giữa các vì sao… Chúng tôi mải mê chơi không biết chán và Bình tuy mới tập chơi nhưng tỏ ra rất có năng khiếu.
Từ hôm ấy, Bình hay ghé vào tụ điểm trò chơi điện tử. Thấy Bình “mê” quá, tôi khuyên bạn ấy thỉnh thoảng hãy chơi, không nên xao nhãng việc học hành. Bình mắng tôi là “ông cụ non” và hùng hồn tuyên bố rằng sẽ “luyện chưởng” để trở thành “cao thủ” trong trò chơi điện tử.
Rồi những chuyện không hay đã lần lượt xảy ra. Thỉnh thoảng, Bình lại “ốm” đột xuất, xin nghỉ học, rồi bỏ giờ học giữa chừng… Cho đến một hôm, bạn ấy bị phê bình, nhắc nhở trước tổ, trước lớp vì đã làm ảnh hưởng đến thành tích chung của tập thể.
Tưởng là Bình sẽ tiến bộ, ai ngờ cậu ta ngày càng tệ hơn. Mẹ Bình đã được Ban giám hiệu mời đến để nghe thông báo về tình hình học tập của con mình. Bác ấy sững sờ trước những lá đơn xin nghỉ học với chữ kí giả do Bình tự kí. Bác xin lỗi cô chủ nhiệm và Ban giám hiệu là chưa quan tâm đúng mức đối với con. Vì những lỗi lầm đã mắc phải, Bình đã phải chịu mức kỉ luật là cảnh cáo trước lớp.
Có lẽ Bình thực sự thấm thía nên một hôm, Bình nói với tôi rằng: “Giá mà mình nghe lời cậu thì đâu đến nỗi. Chỉ vì mình không kiềm chế được trước sức hấp dẫn ghê gớm của trò chơi điện tử. Mình hứa với cậu rằng mình sẽ phấn đấu lại từ đầu. Cậu tin mình chứ?” Tôi xiết chặt tay Bình, gật đầu khẳng định: “Mình tin cậu sẽ làm được! Mình luôn ở bên cậu.”