Đề bài: Em hãy chuyển nội dung đoạn trích bài thơ Việt Bắc (Tố Hữu) sang văn xuôi theo lời kể của tác giả.
Cuộc kháng chiên chống thực dân Pháp xâm lược của dân tộc ta đã kết thúc vẻ vang bằng chiến thắng Điện Biên Phủ lẫy lừng làm chấn động thế giới. Trong suốt chín năm trường kì gian khổ, Việt Bắc đã trở thành chiến khu vững chắc của Đảng, Chính phủ và quân đội ta. Đồng bào các dân tộc thiểu số ở đây đã hết lòng hết sức đùm bọc, giúp đỡ cán bộ, chiến sĩ và góp phần rất lớn vào thắng lợi huy hoàng.
Hòa bình lập lại, mở ra một thời kì mới của đất nước. Hồ Chủ tịch cùng các cán bộ, chiến sĩ chúng tôi về lại Thủ đô Hà Nội. Giờ chia tay đã đến. Đồng bào ra tiễn chúng tôi rất đông ; giữa kẻ ở, người đi biết bao là vấn vương, lưu luyến, ông ké trưởng bản lưng còng tóc bạc, nắm lấy tay tôi mà mắt rưng rưng: “Cán bộ về xuôi hãy thưa giùm với Bác là đồng bào Việt Bắc không nguôi nhớ Bác! Kính chúc Bác mạnh khỏe, sống lâu!”. Tôi xúc động gật đầu nhận lời và xiết chặt bàn tay thô ráp của ông. Đoàn xe đã khởi hành mà đồng bào vẫn vẫy tay theo, hẹn ngày gặp lại.
Chúng tôi không thể nào quên những kỉ niệm gắn bó với thiên nhiên và con người Việt Bắc. Thiên nhiên hùng vĩ, tươi đẹp ; người dân chất phác, nặng nghĩa nặng tình. Nhớ những ngày mưa nguồn suối lũ, đường dây tiếp tế lương thực từ miền xuôi lên bị quân thù bao vây, cắt đứt; cán bộ, chiến sĩ ta được đồng bào chia sẻ từ miếng cơm, hạt muối… Cuộc sống tuy gian nan vất vả mà ấm áp tình người. Chúng tôi đã in dấu chân trên khắp các nẻo đường Việt Bắc và hình ảnh của cây đa Tân Trào, mái đình Hồng Thái, ngòi Thia, sống Đáy, suối Lê, Phủ Thông, đèo Giàng, sông Lô, phố Ràng, Cao- Lạng Nhị Hà… sẽ mãi mãi in sâu trong kí ức một thời đánh Tây đuổi Nhật.
Có những nỗi nhớ da diết như nhớ người yêu. Ấy là nỗi nhớ những đêm trăng lên đầu núi, tỏa ánh sáng dịu dàng, êm mát xuống núi rừng thơ mộng. Là nỗi nhớ những chiều nắng trải vàng rực trên nương và những hoàng hôn bản làng chìm trong sương khói, những đêm khuya bập bùng ánh lửa ngóng đợi người thương đi về. Nhớ những ngày củ sắn lùi chia đôi, bát cơm sẻ nửa, tấm chăn sui đắp cùng trong những đêm đông giá rét. Nhớ những người mẹ nắng cháy lưng, địu con lên rẫy bẻ từng bắp ngô để góp phần nuôi quân đánh giặc. Nhớ những lớp học i tờ mái đầu xanh kề bên đầu bạc, tiếng đánh vần râm ran rộn rã, những buổi liên hoan đồng khuya đuốc sáng, thắm thiết tình quân dân cá nước. Nhớ những ngày tháng ở cơ quan, gian nan là vậy mà chúng tôi vẫn ca vang núi đèo. Nhớ sao tiếng mõ trâu lốc cốc lốc cốc chiều chiều vang xa trong rừng vắng và tiếng chày giã gạo đêm đêm nện cối đều đều suối xa.