Đề bài:
Cảm nghĩ của em về tình thương yêu, sự che chở của lòng mẹ trong bài thơ Con cò của Chế Lan Viên và tình yêu mẹ của em bé trong bài Mây và sóng của R.Tago.
Bài làm:
Tình mẫu tử thiêng liêng bao đời nay vẫn là mạch nguồn cảm hứng vô tận của các văn nhân, thi sĩ trên thế giới. Tuy vậy, trong mỗi tác phẩm, các tác giả lại khai thác tình mẫu tử ở những khía cạnh khác nhau.
Trong bài thơ Con cò của Chế Lan Viên, hình ảnh con cò mang ý nghĩa biểu tượng về lòng mẹ, về sự dìu dắt, nâng đỡ dịu dàng và bền bỉ của người mẹ đối với các con trong suốt cuộc đời. Bài thơ Mây và sóng của R. Tago lại ca ngợi tình mẫu tử thiêng liêng, bất diệt.
Mở dầu bài thơ Con cò là lời ru quen thuộc của mẹ bên nôi, đưa con vào giấc ngủ êm đềm, chập chờn những cánh cò, cánh vạc trong ca dao xưa: Con cò bay la, Con cò bay lả, Con cò cổng phủ, Con cò Đồng Đãng… Rồi hình ảnh cò mẹ lặn lội kiếm ăn ban đêm để nuôi đàn cò con bé bỏng, chẳng may đậu phải cành mềm, lộn cổ xuống ao… Lời ru của mẹ chứa đựng nỗi ngậm ngùi, xót thương cho những thân phận vất vả, nhọc nhằn trong cuộc sống thời xưa. Ngắm nhìn con ngủ say, mẹ càng thấy con của mẹ may mắn được sống đầy đủ, no ấm trong vòng tay mẹ: Cò một mình, cò phải kiếm lấy ăn, Con có mẹ, con chơi rồi lại ngủ… Sữa mẹ nhiều, con ngủ chẳng phân vân.
Có lẽ tất cả các bà mẹ trên thế gian này đều coi con mình là thứ của cải quý giá nhất – là vũ trụ riêng của mẹ. Người mẹ trong bài thơ Con cò tuy không hiện diện nhưng tình mẹ, lòng mẹ bao la, chan chứa trong từng câu, từng chữ. Mẹ nuôi con lớn bằng dòng sữa ngọt lành, mẹ cũng là người đầu tiên tạo dựng đời sống tinh thần cho con bằng những lời ru đậm đà tình nghĩa, ẩn chứa lời dạy về đạo lí làm người. Dẫu mẹ biết rằng ở tuổi nằm nôi, con chưa thể hiểu được nội dung sâu xa của những lời ru ấy nhưng mẹ vẫn ru, bởi âm hưởng bổng trầm, tha thiết của lời ru qua ngày tháng sẽ từ từ thấm vào máu thịt, vào tâm hồn của đứa con yêu.
Chế Lan Viên đề cập đến một quy luật tâm lí chung của những người mẹ là người mẹ nào cũng mong cho con mình khôn lớn, trưởng thành, làm nên sự nghiệp. Nhưng dù thế nào đi nữa thì mẹ mong con cũng đừng quên cội, quên nguồn vốn là những điều dung dị, đẹp đẽ, làm nên đời sống tinh thần phong phú của mỗi con người:
Lớn lên, lớn lên, lớn lên…
Con làm gì ?
Con làm thi sĩ!
Cánh cò trắng lại bay hoài không nghỉ
Trước hiên nhà
Và trong hơi mát câu văn…
Con cò trong ca dao xưa, con cò trong lời ru của mẹ hôm nay và mẹ đã hòa nhập thành một. Cánh cò lòng mẹ ủ ấp cho con, che chở cho con trong giấc ngủ say nồng. Cánh cò lòng mẹ bay theo gót đôi chân con tung tăng bước đến trường. Sau này, tất nhiên con sẽ có cuộc sống riêng tách rời khỏi mẹ, nhưng lòng mẹ lúc nào cũng ở bên con:
Dù ở gần con,
Dù ở xa con,
Lên rừng xuống bể,
Cò sẽ tìm con,
Cò mãi yêu con.
Con dù lớn vẫn là con của mẹ,
Đi hết đời, lòng mẹ vẫn theo con.
Quả là những lời tâm huyết mà bất cứ người mẹ nào cùng muốn nói với con. Đọc những câu thơ trên, không ai là không xúc động trước tình mẹ mênh mông như biển rộng, bất tận như nước suối nguồn, không bao giờ vơi cạn.
Bài thơ Con cò của Chế Lan Viên đã đúc kết những suy ngẫm sâu sắc không chỉ về tình mẹ, lòng mẹ đối với các con mà cao hơn nữa là sự bao dung, nâng đỡ của cuộc đời đối với mỗi con người. Cuộc đời quanh ta đẹp đẽ, phong phú biết bao! Chúng ta hãy biết ơn cuộc đời 1 người mẹ thứ hai không kém phần cao cả và vĩ đại đã cùng người mẹ ruột thịt nuôi dưỡng chúng ta thành những con người chân chính.
Nếu như ở bài thơ Con cò, Chế Lan Viên ca ngợi tình mẹ yêu con sậu nặng, bền lâu thì ở bài Mây và Sóng của R. Tago, tình cảm yêu thương nồng nàn, tha thiết của con dành cho mẹ lại là cảm hứng chủ đạo. Qua lời tâm sự hồn nhiên, ngây thơ của đứa con với mẹ, chúng ta thấy rõ vai trò to lớn của người mẹ trong đời sống tinh thần của con.
Trong suy nghĩ non nớt, thơ ngây của con, mẹ là tất cả vũ trụ bao la, bí ẩn và đầy hấp dẫn. Chúng ta hãy lắng nghe lời kể của cậu bé về những cuộc gặp gỡ kì lạ được thêu dệt bằng trí tưởng tượng bay bổng nên huyền ảo và thú vị lạ lùng:
Mẹ ơi, trên mây có người gọi con:
“Bọn tớ chơi từ khi thức dậy cho đến lúc chiều tà. Bọn tớ chơi với bình minh vàng, bọn tớ chơi với vầng trăng bạc”.
Con bảo: “Nhưng làm thế nào mình lên đó được?”.
Họ đáp: “Hãy đến nơi tận cùng trái đất, đưa tay lên trời, cậu sẽ được nhấc bổng lên tận tầng mây”.
“Mẹ mình đang đợi ở nhà” – con bảo – “Làm sao có thể rời mẹ mà đến được?”.
Thế là họ mỉm cười bay đi.
Trong con mắt trẻ thơ, bầu trời mênh mông với mặt trời, mặt trăng, những áng mây rực rỡ và những vì sao lấp lánh là một thế giới tuyệt vời. Nhất là mây với sự biến đổi muôn hình vạn trạng, lúc như dãy núi trập trùng, lúc như đại dương rập rờn sóng vỗ, lúc giống như hàng ngàn con tuấn mã tung vó trên thảo nguyên xanh… cuốn hút vô cùng! Tất nhiên là trước những lời mời mọc của những người sống trên mây, cậu bé không khỏi dao động, phân vân. Nhưng cậu luôn nghĩ đến mẹ đang chờ cậu ở nhà, nên: Làm sao có thể rời mẹ mà đến được?.
Không thể cùng mây rong chơi với bình minh vàng và vầng trăng bạc, cậu bé nghĩ ra một trò chơi tương tự, vừa thỏa mãn trí tò mò, vừa không phải xa mái ấm gia đình, xa người mẹ thân yêu:
Nhưng con biết có trò chơi thú vị hơn, mẹ ạ.
Con là mây và mẹ sẽ là trăng
Hai bàn tay con ôm lấy mẹ và mái nhà ta sẽ là bầu trời xanh thẳm.
Có lẽ không gì thích hợp hơn, tinh tế hơn hình ảnh ẩn dụ: Con là mây và mẹ sẽ là trăng. Cậu bé khác nào là những đám mây nghịch ngợm, vô tư và người mẹ khác chi vầng trăng tròn đầy dịu dàng, êm mát?!
Cậu bé kể cho mẹ nghe câu chuyện thứ hai:
Trong sóng có người gọi con:
“Bọn tớ ca hát từ sáng sớm cho đến hoàng hôn. Bọn tớ ngao du nơi này nơi nọ mà không biết từng đến nơi nao”.
Con hỏi: “Nhưng làm thế nào mình ra ngoài đó được?”.
Họ nói: “Hãy đến rìa biển cả, nhắm nghiền mắt lại, cậu sẽ được làn sóng nâng đi”.
Con bảo: “Buổi chiều mẹ luôn muốn mình ở nhà, làm sao có thể rời mẹ mà đi được?”.
Thế là họ mỉm cười, nhảy múa lướt qua.
Còn gì thích hơn được ngao du đây đó bởi biết bao điều hay điều lạ đang chờ đón cậu bé. Dễ dàng lắm, chỉ cần nhắm nghiền mắt lại, cậu sẽ được sóng nâng đi, đưa đến những bến bờ xa tắp. Thích thật đấy, nhưng nghĩ đến mẹ chiều chiều muốn thấy con ở nhà thì lòng nào mà đi được?! Chừng như hiểu tình yêu, tình thương của cậu bé đối với mẹ nên sóng mỉm cười, nhảy múa lướt qua.
Cậu bé nghĩ ra trò chơi khác hay hơn: Con là sóng và mẹ sẽ là bến bờ kì lạ. Con lăn, lăn, lăn mãi rồi sẽ cười vang vỡ tan vào lòng mẹ. Và không ai trên thế gian này biết mẹ con ta ở chốn nào.
Như thế là chỉ cần hai mẹ con vui đùa với nhau là cậu bé có đủ bình minh vàng, vầng trăng bạc, được ngao du nơi này nơi nọ trên khắp trái đất này. Hiểu rộng ra và hiểu sâu hơn thì mẹ là vũ trụ thu nhỏ của con, mà đó quả thật là điều kì diệu nhất!
Hai bài thơ, hai tác giả, sống ở hai thời đại, hai phương trời khác nhau nhưng lại giống nhau ở một điểm là cùng ca ngợi tình mẫu tử thiêng liêng, bất diệt. Chính vì vậy mà nó sống mãi trong tâm hồn nhân loại.