Soạn bài chó sói và cừu trong thơ ngụ ngôn của La Phông Ten
Soạn bài thư điện chúc mừng và thăm hỏi
Đọc – hiểu văn bản
Câu 1. Văn bản có bố cục hai phần :
- Phần một (từ đầu đến ‘tốt bụng như thế’) : hình tượng con cừu trong thơ La-phông-ten.
- Phần hai (còn lại) : hình tượng chó sói trong thơ La-phong-ten.
Trong cả hai đoạn, nhằm làm nổi bật các hình tượng con cừu và con chó sói trong thơ La-phong-ten, tác giả đều dẫn ra những dòng viết về hai con vật ấy của nhà khoa học Buy-phông. Mạch nghị luận trong cả hai phần cũng tương đối giống nhau, đều theo trật tự ba phần dưới ngòi bút của La-phông-ten dưới ngòi bút của Buy-phông. Trong phần một, hình ảnh cừu trong thơ La-phông-ten được thể hiện qua một đoạn thơ cụ thể. Cách viết như vậy khiến cho bài văn trở nên sinh động, hấp dẫn hơn.
Câu 2. Buy-phông viết về loài cừu và loài chó sói từ quan điểm khách quan của một nhà khoa học, bởi vậy, các chi tiết đều giống như trong ‘nỗi bất hạnh của loài sói’ bởi vì nó không phải là đặc điểm tiêu bieur của chúng. Những đặc điểm đó con người ‘gán’ cho loài vật nhân hóa loài vật. Không thể xuất hiện trong công trình nghiên cứu của một nhà khoa học.
Câu 3. Khi xây dựng hình tượng con cừu, trước hết, La-phông-ten đã đặt một chú cừu con trong một hoàn cảnh đặc biệt : đối mặt với chó sói bên dòng suối. Hoàn cảnh đó làm nổi bật lên tính chất hiền lành, nhút nhát – cũng là một đặc điểm tiêu biểu cho tính nết của loài cừu. Vì sáng tác theo thể thơ ngụ ngôn nên La-phông-ten đã nhân cách hóa con cừu, miêu tả chó sói và cừu như những con người cụ thể, trong một xã hội mạnh được yếu thua rất cụ thể.
Câu 4. Hình tượng chó sói trong truyện ngụ ngôn của La-phông-ten được xây dựng dựa trên đặc tính vốn có của loài sói, đó là săn mồi. Từ đó, tác giả nêu ra hai luận điểm.
- Chó sói là kẻ đáng cười (vì không kiếm nổi miếng ăn nên đói meo).
- Chó sói còn là một kẻ đáng ghét vì nó làm lại đến người khác.
Để làm sáng tỏ hai luận điểm trên, có thể phân tích hình tượng chó sói trong thơ ngụ ngôn của La-phông-ten theo những gợi ý sau :
- Con chó sói được nói đến trong bài thơ là một con sói cụ thể, rất sinh động (gầy giơ xương, đi kiếm mồi, muốn ăn thịt cừu non…).
- Con chó sói được nhân cách hóa như hình tượng cừu dưới ngòi bút phóng khoáng của nhà thơ và đặc trưng của thể loại ngụ ngôn.