Giải thích bài ca dao Rủ nhau đi hái mẫu đơn, Mẫu đơn không hái hái cơn dành dành
Giải thích câu ca dao “Cầm vàng mà lội qua sông, Vàng rơi không tiếc, tiếc công cầm vàng”
Đề bài:
Anh (chị) hãy giải thích bài ca dao:
Rủ nhau đi hái mẫu đơn, .
Mẫu đơn không hái, hái cơn dành dành, (cơn = cây)
Rủ nhau đi hái dành dành,
Dành dành không hái, hái cành mẫu đơn.
Bài làm:
Nói đến niềm vui của đôi lứa yêu nhau, nhất là ở buổi ban đầu, văn chương xưa nay chẳng thiếu lời hay, ý đẹp. Trong ca dao, có niềm vui chi làm bằng cái giả đò ngó lơ im lặng, mặc dù thương em đứt ruột Nhưng niềm vui sau đây mới thực sự lạ lùng:
Rủ nhau đi hái mẫu đơn,
Mẫu đơn không hái, hái cơn dành dành.
Rủ nhau đi hái dành dành,
Dành dành không hái, hái cành mẫu đơn.
Hai người đang yêu rủ nhau đi chơi với mục đích rõ ràng là đi hái mẫu đơn, sao lại hái dành dành? Và lần khác, mục đích cũng không kém rõ ràng là đi hái dành dành mà cuối cùng lại hái mẫu đơn? Sao có chuyện kì lạ vậy?!
Có lẽ đây là lời của những trái tim đang yêu, đang say đắm trong hạnh phúc. Ta bắt gặp cái mô típ quen thuộc của những bài ca dao cùng chung một chủ đề với nó: Rủ nhau xuống biển mò cua…, Rủ nhau lên núi đốt than… Vậy đích thị từ nhau ở đây là để chỉ hai người: chàng trai và cô gái. Bao yêu thương ẩn chứa đằng sau cái từ mộc mạc, dân dã ấy. Đã rủ nhau thì tất có hò, có hẹn.
Chúng ta hãy để cho trí tưởng tượng của mình chắp cánh bay bổng. Thử hình dung ra cảnh hội hè, tế lễ ở đình làng hay ở hội đền này chùa nọ vào các dịp Tết Nguyên Đán, Thanh minh, tế xuân, tế thu, hát chèo, hát bội… Đó là những cơ hội lí tưởng cho trai gái hò hẹn. Có điều , mọi người thì đến lễ hội chung, còn các cặp trai gái yêu nhau thì đi đến lễ hội riêng của trái tim họ.
Thường thường, sân chùa, hiên đền, sau đình là nơi hò hẹn. Ồn ào ở nơi xa, đây vắng. Vắng người nhưng có lá có hoa đủ loại. Nhưng sao cặp uyên ương này cứ quanh quẩn vậy? Rõ ràng là: Rủ nhau đi hái mẫu đơn mà rốt cuộc lại hái dành dành và lẽ ra phải hái dành dành thì lại hái mẫu đơn.Thử đọc những câu ca dao sau dây: Lá này gọi lá xoan đào, Tương tư gọi nó thế nào hở em? Lá khoai anh ngỡ lá sen, Bóng trăng anh tưởng bóng đèn anh khêu. Hoặc: Thẩn thơ đứng gốc cây mai, Bóng mình lại ngỡ bóng ai, mình lầm… Trăm sự lẫn lộn buồn cười ấy đều do tình yêu đã đến độ say mê.