– Ôi mẹ đã về. Mẹ nhìn em, ánh mắt đầy yêu thương trìu mến. Em vội giúp mẹ đem hai giỏ đồ vào nhà. – Mẹ về con mừng quá. Sao mẹ đi lâu quá vậy? Mẹ cười, vẫn khóe mắt ấm áp mà em đã mong đợi và từng gặp trong giấc mơ. Khuôn mặt mẹ lấm tấm những giọt mồ hôi, có lẽ mẹ thấm mệt, vì đường xa. Mẹ gỡ chiếc nón lá tuy cũ những còn lành lặn xuống để lộ mái tóc cháy vàng vì nắng, giờ đây đã được búi cao gọn gàng. Em vội bưng nước ra mời mẹ và quạt mát cho mẹ. Chiếc áo sơ mi trắng cũng ươn ướt mồ hôi. Mẹ uống nước và bước vào nhà trong xem xét dọn dẹp nhà cửa. Em thương mẹ quá. Mẹ còn mệt mà vẫn lo lắng, săn sóc chúng em. Ba thường bảo dáng đi nhẹ nhàng tất bật và bàn tay chai sần của mẹ chứa đựng trong đó một tình yêu thương lớn lao đối với mọi người. Trong lúc đó mẹ vừa soạn đồ đạc, vừa hỏi thăm em chuyện gia đình. Mẹ hỏi em có khỏe không, vẫn học ngoan chứ? Ba với anh Hai vẫn đi làm đều chứ? Công việc vẫn bình thường?… Em không đòi hỏi quà, nhưng vẫn biết mẹ có quà cho mọi người: Tính mẹ rất chu đáo… Mẹ – người em yêu nhất, trong cuộc đời này. Hình ảnh mẹ bao giờ cũng làm em cảm động, làm em nhận ra mình rõ hơn mỗi lúc làm việc gì tốt hay xấu. Em rất yêu mẹ. Mẹ là tất cả đối với em. Gần mẹ em cảm thấy một tình yêu thương vô hạn cứ dập dềnh như biển Thái Bình dào dạt.
Em nhớ lại và tả hình dáng cử chỉ của mẹ em khi mẹ mới vừa đi xa nhà về
Mong như mong mẹ về chợ…”. Một bữa trong khi mẹ vắng nhà, em mong đợi thì mẹ em về. Em nhớ lại và tả hình dáng cử chỉ của mẹ em trong lúc ấy.
Hướng dẫn lập dàn ý.
I. Mở bài.
– Mẹ đi công tác xa.
– Mong mẹ về.
II. Thân bài.
– Tiếng chó sủa ngoài cổng.
– Em chạy ra: Mẹ đã về!
– Mẹ xách hai túi đồ nặng.
– Đôi mắt mẹ trìu mến nhìn em.
– Hình dáng.
+ Khuôn mặt lấm tấm hồ hôi.
+ Có vẻ mệt mỏi.
+ Mái tóc cháy nắng búi cao.
+ Chiếc áo ươn ướt mồ hôi.
+ Dáng đi tất bật vì lo toan gia đình.
– Mẹ quan tâm tới gia đình.
+ Hỏi han để nắm tình hình mọi người.
+ Mua quà cho mọi người.
III. Kết luận.
– Em rất yêu và thương mẹ.
– Thấy được lòng mẹ bao la như biển. Bài làm Mẹ đi công tác xa nhà đã gần một tuần mà đến nay vẫn chưa về. Thiếu vắng bàn tay chăm sóc của mẹ, em mới hiểu mình cần có mẹ như thế nào. Mong quá, chiều nay mẹ sẽ về. Chiều buông dần xuống. Ba và anh Hai vẫn còn đi làm, chỉ có một mình em ở nhà. Có tiếng chó sủa và tiếng người trước cổng, em hồi hộp chạy ra. Hình ảnh quen thuộc của mẹ hiện ra, trước ngưỡng cửa, em vô cùng mừng rỡ và cảm động. Mẹ đang xách hai giỏ khá nặng, em vui quá reo to: