Đề bài:
Thuyết minh về một trò chơi quen thuộc mà em thích nhất.
Bài làm:
Một trong những trò chơi dân gian xuất hiện từ lâu đời được trẻ em vô cùng yêu thích là trò ú tim. Thử hỏi tuổi thơ nào mà chẳng có những kỉ niệm tràn đầy cảm xúc yêu thương, gắn bó với trò chơi quen thuộc ấy?!
Trò ú tim có thể chơi ở bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào. Trong căn nhà nhỏ ấm cúng hay giữa vườn cây râm mát. Sân đình, sân chùa vào những đêm trăng sáng là chỗ chơi lí tưởng cho đám trẻ trong làng.
Trò ú tim không cần đồ chơi. Dăm ba đứa bé túm tụm lại là trò chơi bắt đầu. Cả nhóm sẽ chỉ định một bạn quay mặt vào bờ tường hoặc thân cây nào đó rồi nhắm mắt lại và đếm: năm, mười, mười lăm, hai mươi… cho đến một trăm. Trong thời gian đó, các bạn khác sẽ tỏa ra tìm chỗ trốn.
Cả người trốn và người tìm đều cần vận dụng trí thông minh. Người trốn phải ẩn nấp vào những chỗ vừa bất ngờ vừa kín đáo. Người tìm phải quan sát, phán đoán xem các bạn có thể nấp ở những chỗ nào để nhanh chóng phát hiện. Nhiều khi, người đi tìm bị đánh lạc hướng bởi những tiếng kêu vừa như trêu cợt, vừa như thách thức: Tớ ở đây cơ mà! cứ ran lên bốn phía. Người chơi ở trong tâm trạng hồi hộp, háo hức, thú vị vô cùng! Ai trốn không kĩ, bị phát hiện và gọi đúng tên thì sẽ phải nhắm mắt và đi tìm thay cho người trước.
Cuộc chơi cứ thế diễn ra trong khung cảnh êm đềm của quê hương. Những tiếng cười trẻ thơ trong trẻo vang lên không ngớt. Dưới ánh trăng vời vợi, bóng cây, bóng lá chập chờn lay động như cùng tham gia vào trò ú tim đầy thú vị của đám trẻ hồn nhiên, vô tư, đáng yêu biết mấy!