Đề bài: Trên đường đi học về, em gặp một phụ nữ vừa bế con vừa mang nhiều đổ đạc. Em đã giúp cô ấy xách đổ đi một quãng đường. Hãy kể lại câu chuyện đó.
Tôi xin kể cho các bạn nghe câu chuyện vừa mới xảy ra cách đây chưa đầy một tuần lễ. Trưa hôm ấy, vừa mới tan trường xong, tôi vội vã về nhà để giúp mẹ chuẩn bị bữa cơm trưa mà sáng đó trước lúc đi làm mẹ tôi dặn. Ra khỏi cổng trường, tôi vừa đi vừa chạy. Bất chợt tôi gặp một người phụ nữ trạc chừng tuổi mẹ tôi đang tay xách nách mang hành lí lỉnh kỉnh, trên tay còn có một bé gái chưa đầy tuổi, bước đi nặng nề khó nhọc giữa cái nắng chói chang như đổ lửa. Tôi dừng lại, quyết định sẽ giúp cô mang hành lí một đoạn đường. Tôi bước nhanh đến bên cô, khẽ hỏi:
Cô đi về đâu ạ? Cô để cháu giúp một tay.
Cô đi về gần đây cháu ạ! Ở cái xóm bên phải có cây đa cổ thụ ấy. Thế cháu về đâu?
Cháu cũng đi về xóm ây đây. Vậy là cô cháu mình cùng đường rồi! Cô đưa hành lí cho cháu đi! Cô đi xe tốc hành về phải không? Cái xóm mình nó ở trái nẻo, đường rẽ vào lại quá nhỏ nên người xóm minh đi đâu về cững phải vất vả như thế này đây, cô ạ!
Kể lại một việc tốt mà em đã làm
Thế rồi, cô đưa gói hành lí cho tôi. Qua chuyện trò, tôi mới biết que cô ở Đồng Tháp lây chồng ở xóm tôi Cô là vợ chú Hòa con bà Tư Thuận cách nhà tôi chừng năm mươi mét. Chú là kĩ sư cầu đường hiện đang thi công những công trình trên tuyến đường Hồ Chí Minh đoạn ngoài miền Trung. Được tin mẹ chồng ốm nặng, chú chưa về kịp nên hai mẹ con từ thành phố Nha Trang đi máy bay vào thành phố rồi từ thành phố theo xe tốc hành về đây thăm bà. Hai cô cháu vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, mải nói chuyện mà về đến ngõ nhà cô lúc nào khang biết!
Đến nhà rồi ,cháu ạ! Cô cám ơn cháu nhiều lắm! Không có cháu giúp, không biết lúc nào cô mới về được đến nhà. Cháu để đấy cho cô, cô xách vặo được. Thôi, cháu về nhà kẻo ba mẹ trông. Chiều, ghé cô chơi nhé!
Tôi trao lại hành lí cho cô rồi chạy một mạch về đến nhà chuẩn bị bữa cơm trưa như lời mẹ dặn lúc sáng.