Đề bài:
Hãy nêu cảm xúc về những đồ chơi đã qua tay em.
Bài làm:
Vì nhà có hai cậu con trai nên ba mẹ mua cho đồ chơi toàn là ôtô, xe tăng, máy bay, cần cẩu… Em rất thích và coi chúng như những người bạn thân thiết của mình.
Em còn nhớ cảm giác sung sướng vô bờ khi đón từ tay mẹ hộp đồ chơi khá lớn. Thôi thì đủ các loại ôtô: xe du lịch, xe khách, xe tải, xe bến và cả xe cứu hỏa… trông giống y như thật. Xe du lịch nhỏ nhất màu trắng sữa, xe buýt dài và khá lớn màu xanh dương, xe tải, xe ben màu nâu, cần cẩu màu cam, xe tăng màu lá cây, xe cứu hỏa màu đỏ… Tất cẳ được bày ra nền nhà, trông mới vui mắt làm sao!
Em và cu Bi thay nhau đóng vai tài xế. Hai anh em tưởng tượng ra đủ mọi hoàn cảnh khác nhau. Cu Bi lái xe du lịch đến sát bên em, cất giọng mời mọc: – Anh Hai ơi ! Mời anh lên xe! Xe đời mới vừa êm vừa mát. Em sẽ chở anh ra Vũng Tàu tắm biển nghen!
Rồi nó nhấn còi “miệng” tin tin vang nhà. Chiếc xe chạy băng băng. Cu Bi thích thú cười khanh khách.
Đến lượt em lái cần cẩu. Các “kiện” hàng là những khối hình bằng nhựa, bằng cao su để cu Bi tập lắp ghép. Hàng được cột cẩn thận rồi móc vào chiếc móc thép ở đầu cần cẩu. Em nhấn nút công tắc, cần cẩu từ từ nhấc kiện hàng lên cao, đặt vào thùng xe tải… Cứ thế, hai anh em mải mê chơi không biết chán.
Hấp dẫn nhất là trò lái tàu hỏa. Đoàn tàu gồm một đầu máy và chín toa nối với nhau. Trên đầu máy cắm một lá cờ đỏ sao vàng, hai bên gắn huy hiệu của ngành đường sắt Việt Nam. Chiếc ống khói khá lớn nhô cao trên nóc tàu. Trước tay lái, trưởng tàu trong bộ đồng phục đang chăm chú nhìn về phía trước.
Tàu chạy bằng pin trên đường ray lắp sẵn. Chiều chiều, em rủ cu Bi cùng chơi. Tu tu tu… Xình xịch.,. Xình xịch… Đoàn tàu cất lên tiếng còi lanh lảnh chào tạm biệt sân ga để bắt đầu cuộc hành trình từ thành phố Hồ Chí Minh ra Thủ đô Hà Nội.
Em rất thích nghe tiếng còi tàu bởi nó gợi trí tưởng tượng của em về những vùng đất lạ suốt chiều dài Tổ quốc. Em như được nhìn tận mắt phong cảnh tuyệt vời hai bên đường: rừng núi ngút ngàn, biến cả bao la, những cánh đồng trải rộng tới chân trời… Đất nước mình quả là đẹp như tranh!