‘Trên thế giới này, có một thứ tình yêu gọi là tình thân’: Bài văn “Tôi và em trai cách nhau mười tuổi” khiến hàng triệu cư dân MXH thổn thức
Chị em là máu mủ, là thân thể, là bạn thanh mai, là những người cùng ta trải qua tuổi thơ, tuổi trẻ, là những người nắm tay ta vượt qua những năm tháng khó khăn, giông bão của cuộc đời. Tình chị em là thứ tình cảm thiêng liêng biết bao! Hãy cảm nhận tình cảm ấy với bài văn đầy cảm động của một người chị “Tôi và em trai cách nhau mười tuổi”.
Lần đầu tiên
“Khi em cất tiếng khóc chào đời đầu tiên, chị mới mười tuổi, vẫn còn quen với việc chiếm trọn tình yêu thương và chiều chuộng của bố mẹ. Thế nhưng chị đã cho rằng vì có sự xuất hiện của em, tình cảm vẹn tròn ban đầu ấy đã bị em lấy đi một nửa, thậm chí là hơn một nửa nữa kia!
Lần đầu tiên nhìn thấy em, em cứ lặng im trong vòng tay của mẹ, điệu bộ dương dương tự đắc, đến cả một cái liếc nhìn chị cũng không có. Lúc đó chị đã rất tức, nhưng cũng chỉ dám lấy tay chọc chọc vào em, và cái chân bé xíu màu hồng của em cứ đạp đạp không ngừng.
Mặc dù thật rất không muốn, nhưng chị vẫn phải thừa nhận rằng chị đã bị điệu bộ hết sức đáng yêu của em chinh phục. Và mãi sau này chị mới phát hiện ra rằng đáng yêu là một biểu hiện vô tội, và chính nhờ sự đáng yêu ấy mà em đã thành công đảo lộn cuộc sống của chị.
Chỉ mới từ bệnh viện trở về nhà thôi, em đã dùng “năng lực đặc biệt” của mình để tuyên bố lãnh thổ riêng của mình.
Trong phòng ngủ, trên ban công, đâu đâu cũng là tã giấy trắng của em. Các hộp sữa bột, sữa bình bày la liệt trên bàn. Tủ quần áo cũng dành cả một ngăn tủ rộng rãi để các thứ quần áo và giày dép bé xíu của em. Phòng khách dần dần đã trải khắp các thảm bò đầy màu sắc của em, những nơi mà trước đây là chỗ bày đồ chơi của chị giờ đã lấp đầy với đồ chơi của em.
Chị chỉ biết xót xa khi nhìn những con búp bê barbie nằm dưới chân người máy khổng lồ của em hay những con chó đồ chơi bé xíu bị cho lên những thùng hàng xe lửa. Nửa đêm lại bị tiếng khóc nỉ non của em làm cho mất ngủ.
Chính vì vậy, khi chị mười tuổi nhìn thấy em cả ngày được ở trong vòng tay cưng nựng của bố mẹ mà vẫn khóc lóc, em biết đấy chị đã tủi thân biết chừng nào.
Khi em ba tuổi
Ba năm sau, chị đã bước vào tuổi thanh thiếu niên, còn em đã lên ba, cái tuổi của sự nghịch ngợm kinh hoàng. Vì vậy mà em càng thành công hơn nữa trong việc chọc tức chị. Chỉ cần chị không có mặt trong vài phút thôi, em đã có thể xé tan quyển vở bài tập của chị, hay vẽ nghệch ngoạc trên đó rồi. Ngay cả quyển nhật kí hay những bài thơ mới viết, được chị cất giữ kín đáo cũng được em lôi được ra nhúng nước, đến cả những miếng hình dán mà ngày ấy quý giá vô vùng cũng không được bỏ qua. Ngày hôm đó, khi chị về đến nhà nhìn thấy những “kiệt tác” của em mà như chết lặng, giận không thể lao vào đánh nhau với em như “hai thằng con trai”.
Và số lần em gây ra những chuyện như thế cứ ngày một nhiều lên, và chị thật cảm ơn em vì đã làm cho cuộc sống của chị thêm “phong phú”.
Em chiếm lấy TV, máy tính, bất kì là việc gì, đồ dùng gì trong nhà, em cũng được ưu tiên, và đôi khi chị có thể hiện sự tức giận ấy ra thì đôi mắt vô tội đầy nước long lanh của em lại như nói với bố mẹ rằng: chị gái bắt nạt con.
Ngày ấy các bạn chị đều nói, chị có em trai kháu khỉnh và đáng yêu quá, và những lúc như vậy chị chỉ cười và nói: mày muốn không tao tặng không đấy!
Chúng mình cách nhau mười tuổi và em dần dần trở nên thật quý giá với chị
Mặc dù luôn tỏ ra tức giận nhưng không hiểu sao từ khi có em cuộc sống của chị lại cứ luôn vui vẻ. Chẳng biết từ khi nào chị với em đã cùng nhau ngồi xem các bộ phim hoạt hình, cùng nhau chơi điện tử, cùng nhau đá bóng, cùng giữ bí mật cho nhau, thậm chí cùng nhau đấu khẩu cũng là một phần không thể thiếu. Và những khi hai chị em ta có thể cùng nhau làm gì đó, chị lại thấy những tiết học nặng nề và bài tập nhiều vô kể lại biến đi đâu mất, chỉ còn lại những khoảng trời riêng vui vẻ và thật đẹp của chị em ta.
Và dần dần, có lẽ vì muốn được nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên và vui vẻ trên gương mặt em khi nhận quà, mà mỗi khi chị ra ngoài mua sắm, chị lại muốn mua một thứ gì đó cho em. Nếu thấy đồ ăn ngon hay đồ chơi gì có vẻ hay ho chị lại mua thêm một thứ để khi về chị em mình đều có cả.
Mỗi khi được đi thăm quan đâu đó thú vị, em luôn là người đầu tiên mà chị chia sẻ cùng, và hẹn nhất định sẽ có một ngày đưa em theo cùng. Em thích mỗi sáng khi chị còn chưa ngủ dậy, nhẹ nhàng bò lên giường và nằm cạnh chị, còn chị thích khi em đã ngủ say ngắm khuôn mặt phúng phính ngọt ngào của em.
Vào thời điểm đó và bằng cách nào đó chị đã thực sự cảm nhận được thời gian đang trôi đi, nhẹ nhàng và bồng bềnh như những đám mây. Chớp mắt đã mười năm trôi qua, trôi qua lặng im nhưng đẹp đẽ.
Sau này khi chị lên đại học, cứ hai ba tuần mới về nhà một lần, mỗi sáng đều không quen với sự thiếu vắng khuôn mặt em, và những lúc như vậy chị lại nghĩ, có khi nào em cũng không quen với sự thiếu vắng của chị không?
Mẹ tỉnh thoảng lại lên thăm chị, còn em không bao giờ quên nhét thêm vào túi mẹ một món quà vặt mà chị yêu thích. Chị của quá khứ vẫn luôn cho rằng em đã cướp đi một nửa tình yêu của chị, còn em thì lại âm thầm học cách chia sẻ nhiều hơn tình yêu ấy cho chị. Có lẽ từ lâu em đã quen với việc mua đồ về chị em mình lại chia đôi. Hoặc có lẽ đó là điều kì diệu của tình máu mủ, đem hai trái tim gắn lại chặt chẽ, mãi mãi không thể tách rời.
Chị và em cách nhau mười tuổi và chị muốn dành cả thế giới cho em
Khi em mới lên lớp một, khoác trên mình một bộ đồng phục thật ra dáng, chốc chốc lại chạy ra trước mặt chị tinh nghịch lắc lắc cái ba lô bé xíu mới đáng yêu làm sao. Nhìn bóng em nhảy chân sáo vui vẻ vào lớp, bỗng nhiên trong đầu chị lần lượt hiện lên những chiếc thảm màu sắc tập bò trong phòng khách, những lúc em bi ba bi bô tập nói, những lúc em chập chững những bước đi đầu tiên, và tất cả những khoảnh khắc em lớn lên trong bao năm nay cứ lướt qua như những thước phim ấm áp và hạnh phúc. Thì ra chị và em đã cùng nhau đi qua quãng thời gian dài như vậy rồi, lưu giữ được nhiều kí ức như vậy rồi ư?
Chị biết chị không phải là một người chị gái tốt, những lúc tâm trạng không tốt chị lại vô cớ to tiếng la mắng em, thậm chí đã có lần đánh em, nhưng thực sự sau những lần như thế chị lại hối hận vô cùng, chỉ muốn ôm em thật chặt và bù đắp cho em.
Em trai của chị, chúng ta đã cùng nhau lớn lên, chứng kiến sự trưởng thành của nhau, cùng tận hưởng niềm hạnh phúc và ấm áp trong cùng một bầu trời xanh, chúng ta là chị em ruột thịt, là người thân của nhau.
Có lẽ không lâu nữa em sẽ rất lớn, rất cao, sẽ không còn là thằng nhóc cứ ngày ngày đòi chị bế, đòi chị ôm, không còn là thằng nhóc cứ đòi chị mua kem cho ăn nữa. Em sẽ trở thành một chàng trai đích thực, độc lập và mạnh mẽ. Chị sẽ không thể như trước đây bảo vệ em, an ủi em khi em bị bắt nạt. Cũng không thể dùng những đồ ăn vặt em thích hay một món đồ chơi thú vị nào để dỗ dành em.
Sẽ có một ngày, em phải tự mình đối mặt với những rắc rối, những khó khăn, và chị ước gì chị có thể một tay che trời, giúp em chắn mưa chắn gió. Thế nhưng, chỉ có một mình đối mặt với thế giới thì em mới hiểu được cách chúng ta trưởng thành như thế nào, vì vậy em hãy cứ dũng cảm bước tiếp, chị sẽ luôn ở phía sau dõi theo em, thằng nhóc phá phách của chị ạ!
Chúng mình cách nhau mười tuổi, chị vẫn luôn yêu em!
Hiện nay, có rất nhiều gia đình không biết làm cách nào để hòa giải mối quan hệ giữa những đứa trẻ. Khi em trai, em gái ra đời, những đứa trẻ làm anh làm chị sẽ cảm thấy không thoải mái, thậm chí là ghét bỏ em vì cảm thấy em đã dành mất tình yêu của bố mẹ.
Những lúc như vậy những bậc làm cha làm mẹ đóng một vai trò vô cùng quan trọng, phải chăm sóc tốt cho em, nhưng hơn hết xoa dịu tâm hồn còn non nớt của những đứa trẻ lần đầu làm anh làm chị, chỉ có như vậy mới có thể cân bằng được mối quan hệ những đứa trẻ, gia đình mới hạnh phúc, và đó chính là niềm hạnh phúc giống như cặp chị em phía trên.
Một ngày, khi những bậc làm cha làm mẹ đều đã già đi, có những đứa con ngày ngày chăm sóc ở bên, mới nhận ra rằng điều quan trọng chúng ta để lại cho các con không phải là tiền bạc, không phải là nhà cao cửa rộng, mà đó là đã để lại cho con một người thân.
Trên thế giới này, có một thứ tình yêu gọi là tình thân!